Lịch sử

Phân nhóm theo Việc làm lần thứ 5 (EB-5) được thành lập khi Đạo luật Di trú năm 1990 (“IMMACT 90”) sửa đổi Đạo luật Di trú và Quốc tịch (“INA”).  Tuy nhiên, giữa những năm 1990, rất nhiều công ty không đầu tư đủ vốn đầu tư yêu cầu hoặc thuê đủ số nhân viên cần thiết. USCIS mong muốn ngăn chặn trường hợp lạm dụng chương trình EB-5. Do đó, một số các vụ kiện sau đó đã dẫn đến việc sửa đổi quy định cho Chương trình EB-5. Vào năm 1998, 4 quyết định được ban hành như một tiền lệ cho tương lai của chương trình EB-5: Matter of Soffici, 22 I & N QĐ. 158; Matter of Izumii, 22 I & N QĐ. 169; Matter of Hsiung, 22 I & N QĐ. 201; Matter of Ho, 22 I & N QĐ. 206. Bắt đầu vào 2003, chương trình EB-5 được sửa đổi để bao hàm cả việc xây dựng và hoạt động của Đặc khu khuyến khích đầu tư.

Ban đầu, cơ quan chính phủ muốn thực hiện các nguyên tắc có hiệu lực trở về trước này để khuyến khích người tham gia EB-5 sớm hơn, tuy nhiên vào tháng 05/2001, Tòa án Quận Liên bang đã quy định trong Chang v. United States rằng việc áp dụng các tiêu chuẩn phân xử mới có hiệu lực trở về trước liên quan đến đơn yêu cầu EB-5 được chấp thuận là không phù hợp. Hơn nữa, vào năm 2003, Tòa Án Appeals Ninth Circuit đã xác nhận quan điểm của tòa án cấp thấp  hơn được ban hành trong Chang v. United States, đã tái khẳng định đơn yêu cầu có hiệu lực trở về trước của các quyết định trước đó năm 1998 là không phù hợp.